Để theo dõi tin tức bình luận sinh hoạt nữ trí và văn học,
văn học và đại chúng, mời đọc:

NGƯỜI MỚI

Diễn Đàn Văn Học và Phụ Nữ - Nguyễn Tà Cúc chủ trương.

Bi Hài Kịch
Cuội trời gặp cuội đất  
Nguyễn thị Ngọc Tú
Lời người chủ trương Người Mới
 
Khi Kiều Phong (Lê Tất Ðiều) viết loạt bài tấn công Nguyễn Tà Cúc nhắm bênh vực nhà văn Võ Phiến đã có một số nhà văn lên tiếng phản đối hay phê bình không tốt đẹp cho Kiều Phong. Phản đối công khai thì bằng bài viết. Không công khai thì từ chối không đăng bài (như trường hợp nhà văn Ðỗ Tiến Ðức, chủ nhiệm tờ Thời Luận, Los Angeles, Hoa Kỳ.) Hoặc phê bình không tốt đẹp thì như trong số Văn Nghệ Tiền Phong 586, tác giả Gàn Bát Sách đã viết như sau về viêäc Lê Tất Ðiều gọi người này, kẻ nọ bằng họ (chứ không bằng Tên) trong quyển Thư Về Bloomington, Illinois:

-...Thưa ông Lê, tôi gọi ông là ông Lê vì tôi bắt chước người Mỹ thường gọi người Việt mình bằng cái họ chứ không bằng cái tên cúng cơm, cũng như ông đã gọi ông Phiến là ông Võ. Không biết có phải đây là mốt mới của ông để gọi người mình bằng cách ba*u7855?t chước người Mỹ hay là vì ông lập dị? Con khỉ thường hay bắt chước một cách vô ý thức, vì nó không có lý trí, còn con người không phải là khỉ nên không bắt chước một cách mù quáng...Rồi ông có đội Võ Phiến lên thì cũng phải có chừng mực, chứ bốc rằng 'Tôi ước mơ rằng mỗi quốc gia trên thế giới đều có ít nhất một nhà văn như Võ Phiến ...' thì lợm giọng lắm! Còn ông Võ Phiến thì vái lậy ông Lê Tất Ðiều rằng [...] Vái nhau như thế này mà có vài nén nhang nữa thì tuyệt... (trang 20&91, sđd)

Nhưng có lẽ sẽ không có thái độ nào được chú ý trên phương diện bâát ngờ và vô can bằng vở kịch Cuội Trời và Cuôäi Ðất đăng trên tờ Con Ong Việt (1), số 9, 5.2000 (chủ nhiệm Nông Kim Aán; chủ biên Lê Vũ, phụ tá chủ biên Nguyêãn Trọng Hoàn, tổng thư ký Phan Anh Dũng). Càng đáng chú ý hơn là tòa soạn báo này đặt tại San Diego, ngay nơi Lê Tất Ðiều cư ngụ. Con Ong Việt đã tỏ ra hết sức rộng rãi với Kiều Phong khi hai lần cho đăng bài của Kiều Phong (Kiêàu Phong mượn cớ đòi quyền phản bác) dù hai bài này là hai bài cũ, từng xuất hiện trên một tờ báo khác và hoàn toàn không "phản bác" được bài Bay Mùi Tử Thi (nghĩa là baiø nói về việc Lê Tất Ðiều viết sách cướp công của nhà văn Trung tá Hải Quân Phan Lạc Tiếp của Uûy Ban Báo Nguy Cứu Người Vượt Biển).

Sau khi đã cho Kiêàu Phong quyền phản bác, ban chủ trương Con Ong Việt thông báo họ sẽ "khép vấn đề này" lại. Nhưng số tiếp theo, vở kịch Cuội Trời và Cuội Ðất xuất hiện. Ðó là tính chất "bất ngờ" đã nói ở trên. Nhưng là người "vô can" với cả Kiều Phong và Nguyễn Tà Cúc, tại sao Con Ong Việt lại có thái độ này với (KP) Lê Tất Ðiều? Xin độc giả theo dõi vở kịch này, dưới đây (2).

+++++

HAI MÀN BA CẢNH

Các vai diễn:

Chú Cuội, phụ tá chủ biên Con Ong Việt, người gầy gò như nghiện xì ke. Không ước lượng được số tuổi, tướng như ông già. Mặc đồ ngủ nhàu nát. 

Một phụ nữ: có lẽ là vợ Cuội, ngủ trên giường, tóc tai rối bù. Không rõ tuổi. 

Hằng Nga: diễm lệ, kỳ ảo, nhân hậu. Không có tuổi, trang phục của Thiên đình. 

Tôn nữ Huyền Nga: Trong ban biên tập. Chỉ có nghe tiếng nói. 

Cô Bống: Trong ban biên tập, dáng thon thả, khoảng 40 tuổi, lí lắc, có lúc cong cớn. 

Kiều Nương: Trong ban biên tập, hơi đẫy đà, đẹp, cay đắng. Khoảng trên dưới 40. 

Ðồ Nhọ: Trong ban biên tập, lụ khụ, khoảng 55, 56 tuổi, khắc khổ, ưa triết lý vặt. 

MÀN MỘT

Thời gian vào khoảng 5 giờ sáng.  
Không gian: Phòng ngủ của chú Cuội.  
Màn kéo lên: Cuội đang nằm cong như con tôm, hai tay thủ trong hai đôi chân, dáng dấp bần tiện, nghèo khó. Ngay bên cạnh, một người nằm trùm kín chăn. Căn phòng chỉ có một cái bàn computer. Ánh sáng "zoom" vào cái bô, để Cuội đi tiểu đêm.  
Bỗng có tiếng chuông. Cuội thở dài, rồi từ từ ngồi dậy, cầm ống nghe. 

Cuội:

- Tôi nghe đây, Nga hả? Có gì không mà giờ này gọi anh? 

Tiếng Huyền Nga

- Cả đêm hôm qua, Nga không ngủ được? 

Cuội:

- Cô chú cãi nhau hả? 

Tiếng Huyền Nga:

- Không anh ạ! 

Cuội:

- Hay các cháu có đứa nào cãi bố mẹ? 

Huyền Nga:

- Không anh ạ, các cháu vẫn ngoan. 

Cuội (ngạc nhiên): 

- Thế thì tại sao? Anh có thể biết được hay không? 

(yên lặng, ánh sáng chớp chớp, Cuội cầm ống nghe đứng dậy. Ðèn lại "zoom" vào cái bô đi tiểu.) Cuội (hỏi dồn): 

- Cô cứ nói đi, anh Vũ đi vacation có dặn anh em mình, bàn nhau hãy làm, anh và chú Dũng toàn quyền. 

Tiếng Huyền Nga:

- Ông Kiều Phong gửi bài cho báo của mình, chửi bà Tà Cúc, Con Bống đã nói xa xôi là đàn ông đừng nên cãi lộn với đàn bà, dở lắm! Sao bây giờ báo Sài Gòn Nhỏ lại đăng một bài chửiõ tiếp nữa là làm sao? Sao gửi cho báo mình lại gửi cho báo khác là làm sao? Mình tưởng ông ta không có đất đăng, ai ngờ ông ta dùng đến hai tờ báo. 

Cuội (ngồi vào bàn computer): 

- Hai tờ báo nào vậy? 

Tiếng Huyền Nga:

- Thì tờ báo mình với tờ Sài Gòn Nhỏ, như vậy, ông ta xếp Con Ong ngang hàng với tờ báo chợ kia rồi. Nhục quá, anh Cuội ơi! 

(Cuội dáng dấp như có vẻ chấn động. Một tay vẫn giữ cái ống nghe, một tay cúi xuống khởi động computer. Ánh sáng chiếu vào cái giường ngủ, bóng một phụ nữ, lăn lộn ra chiều khó chịu vì tiếng động ) 

Cuội:

- Thế ý của cô là làm sao? 

Tiếng Huyền Nga:

- Xin anh cho bỏ ngay bài ấy đi, còn kịp mà, mới đưa tối hôm qua, sáng nay nhà in chưa in đâu! Nga, chị Lý và chị Tú không muốn thấy ông ta đăng trên Con Ong lại đăng trên một tờ báo khác như tờ Sài Gòn Nhỏ. 

Cuội (cười): 

- Thì có sao đâu, có bệnh thì người ta vái tứ phương, ai chữa cho thì chữa, không chữa giùm thì quay ngoắt lại chửi cho một phát rồi vào nhà thương thí . . 

Tiếng Huyền Nga:

- Sao anh cứ hay bênh cái thằng cha đó như vậy? Anh không thấy mình đối xử đàng hoàng với nó mà nó vẫn cứ "cheat" mình hay sao? 

Cuội (khoác một cữ chỉ như diễu cợt): 

- Cô sao lại dùng chữ "vẫn", anh thấy đây là lần đầu tiên mà? 

(Cuội nhìn về phía giường ngủ, ánh sáng lại "focus" vào hình ảnh người phụ nữ đang trăn trở.) 

Tiếng Huyền Nga

- Sao anh lại nói đây là lần đầu, bài đầu tiên nó gửi Con Ong, "quý mến, quý mến". Các anh thếch đít lên thích thú, chắc ăn xem ấn bản Sài Gòn Nhỏ ở San Diego thì không có đăng. Vậy chứ, các anh bảo nhau: "Lê Tất Ðiều chứ đâu phải Kiều Phong"! Than ôi, chỉ có San Diego nơi đám Con Ong có lá phổi của con bò, có cái tâm của người lính trận, có cái nỗi đau triền miên của một hiền phụ cứ bị cái thằng chồng xanh vỏ đỏ lòng nó gạt hết lần này đến lần khác mà lần nào cũng là lần chót: Té ra ông Cuội ơi! Ấn bản nào trên cái tờ báo chợ này cũng có bài Trừ Tà của chàng cả! Con Ong Cái Kiến. Con với chả Cái . . . 

Cuội (vẫn dáng dấp của một người muốn chọc giận): 

- Tôn Nữ ơi! Ðấy mới chỉ là lần đầu, lần đầu ai mà chả bị lừa? Tác phẩm tuyệt hảo của Thượng đế là đàn bà, Thượng đế tạo ra xong chợt nghĩ đến người đàn ông xấu xí, bèn ngẫm nghĩ: 

(Cuội đứng ra giữa nhà, làm dáng vẻ của một người nhiều uy quyền) 

Cuội (làm Thượng đế): 

- Phải cho "fair" mới được, ta chót nặn mi kiều mị như thế này, phải cho mi bị cái cảnh: Mới vào tuổi biết yêu đã gặp ngay tên họ Sở! 

Vợ Cuội (ngồi hẳn lên giọng vừa ngạc nhiên vừa gắt gỏng): 

- Anh điên à? Giờ này còn nói nhăng nói nhít, chẳng cho ai ngủ? (nằm xuống thở dài), báo với bổ. Mới banh mắt ra đã anh anh, em em. Rõ chướng! 

(Cuội lờ đi, vẫn đứng giữa nhà bắt chước Thượng đế) 

Cuội:

- Này nhá cô bé, ta truyền cho các ngươi, sinh vật thánh thiện của ta, lời của thiên sứ: Tình chỉ đẹp khi còn dang dở! Hãy nhớ, thằng đàn ông nào đến với các người lần đầu cũng là thằng gạt gẫm! 

Nga thấy không, lần đầu ai chả bị gạt, huống hồ Con Ong cái kiến, tôm tép như ta? 

Tiếng Huyền Nga:

- Một chọi một, ấy là nam nhi, bây giờ lại những ba chọi một là làm sao? 

Cuội (ngạc nhiên): 

- Sao cô đếm được tới ba lận? 

Tiếng Huyền Nga:

- Này nhé, ông Kiều Phong là một, bà Ðào Nương là hai, ông "EX" của bà....[ (2) Người Mới bỏ hai chữ ] là ba. Không phải ba, hai nam một nữ túm bề hội đồng một người đàn bà hay sao? Ðấy là chưa kể có những đứa phù thịnh! 

Cuội (vẫn ngạc nhiên): 

- "Ếch Của Bà" là gì. Tiếng lóng ở đâu mới thế? 

Huyền Nga:

Là ông cựu quan của khóa ...[Người Mới bỏ năm chữ] ấy mà . . . 

Cuội (hốt hoảng): 

- Anh lạy em, anh lạy em, Nga ơi! 

Vợ Cuội (ngồi nhỏm dậy): 

- Ðến cái nông nỗi này cơ à?. Anh làm gì cô ấy, để phải lạy lục như vậy? 

Cuội (làm động tác trấn an vợ): 

- Nga ơi là Nga, cũng may em nói bên đầu giây bên ấy, anh nghe đầu giây bên này, em nói ai thì nói, em chửi Clinton, chửi thượng đế, chửi quỷ, chửi ma thì cứ chửi, đừng đụng đến những anh hùng ấy nghe em, chết cả lò nhà Ong bây giờ. Miệng mồm đâu mà đối đáp với họ? Mấy tuần nay, em có xem email ...[2a-Người Mới bỏ hai chữ] không, họ chửi nhau ghê lắm, họ xài toàn tiếng Ðan Mạch không à. 

Tiếng Huyền Nga:

- Ủa sao Võ Bị lại dùng cùng ngôn ngữ với ông... [Người Mới bỏ ba chữ] là sao? 

Cuội (càng lúc càng khẩn trương): 

- Em hôm nay, có ấm đầu không Nga? Tại sao lại lôi ông ...[NM bỏ một chữ] vào đây, thôi, xin trở lại cái việc ông Kiều Phong đi em. 

(Cuội lại nhìn về phía đối diện, ánh sáng lại chiếu về cái giường, người đàn bà lấy cái gối chùm hẳn lên đầu). 

Huyền Nga:

- Em nghe anh, nhưng em lỡ nói đến mấy ảnh, có sao không anh? Còn vụ Kiều Phong, chúng em không muốn Con Ong đăng bài của ông ta nữa, ông ta đã có bà Ðào Nương rồi! 

Cuội( cười hăng hắc): 

- Em ghen hả Nga, Nga ơi là Nga. 

Tiếng Huyền Nga (giọng bực tức): 

- Xí, ai thèm ghen với loại mèo mả gà đồng cơ chứ? Anh không đăng xem nó làm gì Con Ong nào? 

Cuội (đau khổ): 

- Nga ơi! Nga không đọc kỹ bài của Kiều Phong, Nga không thấy, Kiều Phong dằn mặt những ai chống đối với ông ta hay sao? 

Tiếng Huyền Nga:

- Nó dằn mặt ai, ở chỗ nào? Bộ Con Ong bằng ấy cái mồm không đối đáp được với nó sao? Em nói thực, chị Lý nói rất đứng. Kiều Phong giống như một cái áo có name nhưng mục mẹ nó rồi, xem mấy bài viết của hắn ta có ra ngô ra khoai gì đâu? Mà anh nói nó hù dọa cái gì? 

Cuội:

- Anh nói Nga nghe, Nga đừng nóng, binh pháp dạy rằng: tri kỉ chi bỉ, bách chiến bách thắng. Nghĩa là biết ta, biết mình trăm trận trăm thắng. Này nhé trong bài viết, Kiều Phong chửi Ðỗ Tiến Ðức báo Thời Luận vì Thời Luận không đăng bài của ông ta, mình mới viết văn làm báo, cũng là đàn em . . . 

Tiếng Huyền Nga (hét ): 

- Gì là đàn em kia chớ. Ðụng một chút là hắn bảo Viên Linh là Hạ Sĩ quan còn hắn khoe hắn là Trung úy, lại là Trung úy không quân . . . 

Cuội (đứng vùng dậy): 

- Cô nói sao cơ, Lê Tất Ðiều là phi công sao? Cô là phụ nữ sao cô rành chuyện binh nhung quá dzậy? 

Tiếng Huyền Nga (có xen tiếng cười): 

- Anh không biết chồng em là dân nhà binh hay sao? Không quân là không có quân trong tay ấy, anh có thời làm đến Tiểu đoàn trưởng sao anh lại bảo anh là đàn em của hắn? 

Cuội (lại cười): 

- Này nhé, cô Ngố, sao chú ấy khôn quá mà cô lại khờ dzậy? Người ta thường ví mỗi ngòi bút có sức mạnh như một sư đoàn. Ông nhà văn này có tới ba bút danh, như vậy ông ta là Tư lệnh ba Sư đoàn một lúc. Trung úy Tư lệnh Sư đoàn! Oách không? 

Tiếng Huyền Nga

- Anh nói sao, làm gì có Trung úy mà làm tới chức ấy? 

Cuội:

- Sao lại không? Thượng đế là con trời, ông ta làm việc đảo chính để thay trời tự xưng Thượng đế, ông ta rao giảng mọi điều tốt lành, riêng ưu đãi những người phản trắc, như Gadaphi chẳng hạn này nhé: Ðại tá Tổng Thống, Tổng Tư lệnh quân đội chỉ huy biết bao nhiêu tướng lãnh của Lybi. Thì Trung úy Lê Tất Ðiều nhà ta sao không làm tư lệnh sư đoàn được cơ chứ? Cô không đọc đến đoạn ông ta hé lộ cho thiên hạ biết chiến cuộc chưa ngã ngũ thì ông ta đã cùng với ...[Người Mới bỏ ba chữ] của Vũ chủ báo ra đảo Phú Quốc sao? 

Huyền Nga (hét): 

- Như vậy là đào ngũ rồi. như vậy là trốn chạy rồi? 

Cuội (đưa hai chân lên bàn computer): 

- Cô khờ quá, nhà văn, nhất là nhà văn nổi tiếng cùng với đĩ điếm thờ chung một ông tổ cô không biết sao? Việc ấy thì gác qua một bên, Lê Tư lệnh cùng...[NM bỏ ba chữ], khi cơm còn lành, canh còn ngọt đã nhìn thấy rõ Sài Gòn thế nào cũng mất, như Tưởng Giới Thạch biết thế nào lục địa sẽ bị Hồng quân của Mao nhuộm đỏ bèn chạy ra Ðài Loan. Phú Quốc theo như Lê Tư lệnh và ...[NM bỏ ba chữ] sẽ là một Ðài Loan mới, một chính phủ Việt Nam mới, có một Quốc ca mới. Nga có biết bài Quốc ca mới sẽ là bài gì không nào? 

Tiếng Huyền Nga (như bị thuyết phục): - Là bài gì vậy hả anh? 

Cuội:

- Là bài "Rest Room hành khúc" ấy mà! 

Tiếng Huyền Nga:

- Bẩn quá, Thúi quá. 

Cuội: (bỏ hai chân xuống): 

- Nga là nội tướng sao Nga không biết? Theo như một thống kê mới nhất cái rest room tuy mang tiếng mang tăm nhưng là nơi sạch sẽ nhất trong nhà . . 

Tiếng Huyền Nga

- Nhưng Phạm nhạc sĩ làm cái bài hát cộng đồng ấy ở Việt Nam, mà ở Việt Nam thì anh phải biết cái cầu tiêu nào cũng nhung nhúc những dòi bọ không à! Bây giờ Nga sắp đến giờ đi làm rồi, báo chưa in đâu, tại sao anh không cho thay bằng bài khác, mình còn vô số bài mà! 

Cuội:

- Nga cứ đi làm đi, để đó anh tính. 

(Có tiếng lầu bầu của người phụ nữ, tiếng rầm rì, rồi có tiếng cười khúc khích). 

Tiếng người đàn bà:

- Sao không anh anh, em em nữa đi, chưa có đã sao bây giờ lại đòi . . . 

Có tiếng sột soạt của quần áo. Có tiếng rung nhẹ của cái giường . . . 

Màn từ từ khép lại.  
 

MÀN HAI

Màn kéo lên.  
Cảnh tòa soạn báo Con Ong Việt, bây giờ là 10 giờ sáng ngày thứ Sáu 14 tháng Tư năm 2000. Nắng ấm quét trên sàn nhà bằng gỗ một vệt loằng ngoằng. Kiều Nương đang ngồi trước cái computer. Cô Bống đang mở gói Jumbo Jack ra ăn thì Cuội vào. Cuội vốn là đứa háo danh, từ ngày chủ biên Lê Vũ vắng mặt, anh ta mặc comlê, cà vạt, xách túi da, mà theo như lời đồn đoán, trong đó chẳng có laptop con mẹ gì cả. Chỉ có phần cơm trưa kèm với lọ mắm ruốc kho khô, món khoái khẩu nhất của Cuội. 

Cô Bống:

- Hi! Anh Cuội. 

Chú Cuội:

- Hi! Bống, Hi chị Tú. 

Kiều Nương (quay lại, chìa cho Cuội tờ Sài Gòn Nhỏ): 

- Xem chưa ông nỡm? 

Cuội (cười trừ): 

- Chưa xem, nhưng nghe rồi! 

Bống (xen vào): 

- Vụ gì vậy, truyện ngắn mới của Phùng Ngọc Sa hả? 

Kiều Nương (đứng dậy, cầm nắm xôi đến bên Bống): 

- Ðố Bống đấy, Bống nói đúng, chị đãi Bống chầu bún bò. 

Bống:

- Chắc có bài "Tham khổ" của ông Vũ Lục Nước chứ gì? 

Kiều Nương:

- Cho Bống ba câu, Bống đã nói sai mất hai câu rồi, còn một câu chót! 

Bống (vỗ tay): 

- Biết rồi, có tiểu phẩm chọc cười, phải dùng vật xúc tác cù vào nách của Huỳnh văn Phú chứ gì? 

Kiều Nương:

- Trật lất, trật lất, ta chê mi là dốt, nhưng ta cũng phục mi là có linh giác nhậy bén về ông anh họ Kiều của ta . . 

Bống (vồn vã): 

- Kiều Phong làm sao? Bị chó cắn hả, bị vợ đánh ghen hả? 

Kiều Nương:

- Chó làm sao lại gần được Kiều Phong, cái gậy đánh chó và Ðả Cẩu Bổng pháp, chó làm sao lại gần Kiều Bang chủ? Còn ghen ư? A Châu chết rồi, A Tử thì nanh nọc quá trời, bố ai mà dám tới gần. Trật lất, trật lất . . . Việt Cộng có bài hát: "Anh sai đường. . . i , i thì em không chịu nổi". Bống mà là đàn ông thì không thể nào có con được đâu! 

Bống: (giật lấy tờ báo, liếc nhìn rồi vỗ tay ầm lên): 

- A ha, trẻ cắp gặp bà già! Cuội trời gặp Cuội đất rồi. A ha! 

(Cô Bống chạy vào trong góc phòng, có Ðồ Nhọ đang lim rim. Bống quỳ xuống dưới chân). 

Bống:

- Chú Ðồ. 

Ðồ Nhọ:

- Việc gì vậy? Có tin thịt chó mắm tôm phải không? 

Bống:

- Chú có thể giải thích cho con tại sao nhà văn nữ kia lại có cái tên là Tà Cúc vậy chú? 

Ðồ Nhọ (vẻ mặt quan trọng): 

- Dính vào chữ nghĩa là nó lôi thôi lắm, đụng vào cái bồ chữ của cái hẻm Sài Gòn Nhỏ hôi hám cũng dễ mất mạng lắm. Bà Hoàng Dược Thảo vẫn tự vỗ ngực, hải ngoại này có 4 bồ chữ, bà ta chơi mất một. Một bà xí cho Tú Gàn. Một bả chia đều cho đám lau nhau như Phùng Ngọc Sa, Vũ Lục Nước, Huỳnh Văn Phú. Còn một mới chia đều cho các người khác . . . Cũng lôi thôi lắm. Thôi chắc ăn ta dùng tự điển đi. 

Bống (nhanh nhảu, mở túi, lấy ra một cuốn tự điển Hán Việt của Ðào Duy Anh đưa cho Ðồ Nhọ). 

Ðồ Nhọ:

- Này nhá Tà có nghĩa là . . . Gian Tà. . . 

Bống và Cuội (cùng la lên kinh dị): 

- Như vậy Kiều Phong dùng đúng à. Bà Tà Cúc là gian tà à? 

Ðồ Nhọ (vẫn đủng đỉnh): 

- Còn Cúc đây không có nghĩa là hoa Cúc mà có nghĩa là: tra hỏi người phạm tội. Này nhé, nói có sách, đó là trang 131. Rồi trang 216 có phần định nghĩa của Tà nguyên văn như sau: Không ngay thẳng, cong vạy. Tục thường gọi những việc quái là Tà. Thầy thuốc gọi những khí Phong, Hàn, Thử, Thấp là Tà. Nếu tra chữ Phong, trang 122 thì lại có một định nghĩa là: Bệnh Phong, bệnh điên cuồng. Tiếp tục, nếu tra chữ Kiều nơi trang 426 thì Kiều cũng có nghĩa là Thứ trôi nổi nhất ở loài chim. Lông dài ở đuôi con chim (cha chả! Coi bộ ứng quá he! Thế là Vũ Ðiệu Của Loài Công!!!) Như thế thì Tà Cúc có nghĩa là: Tra hỏi người phạm tội, người có bệnh điên cuồng, không ngay thẳng, cong vạy, có lông dài ở đuôi chim . . . Công Kiều Phong !!! Ha Ha. 

Cuội (chắp tay vái Ðồ Nhọ): Con xin lạy thầy, xin tâm phục khẩu phục thầy, thầy Ðồ Nhọ vạn tuế, vạn tuế! 

Bống (vùng vằng): 

- Thầøy Ðồ chỉ có thể lòe anh Cuội, sao lòe nổi con. Con nói thực, thua ai thì thua, chứ cái chữ Hán này con không thua cái ông Ðồ Nước đâu, đểå con định nghĩa chữ Tà Cúc cho mọi người nghe nhé. 

Cúc vẫn thuộc bộ thảo là một thứ hoa quân tử, nại hàn (chịu được lạnh) , nại tuyết sương (chịu được sương tuyết). Ông thân sinh ra nữ sĩ này phải là người có lòng với đất nước. Văn phong của chị Tà Cúc này, có thể chị sinh vào lúc đất nước loạn ly. Tà là nghiêng, là xuống. Tà Cúc: Chỉ một người đàn bà bị đàn ông bề cho tơi bời nghiêng ngả. Có phải không chú Ðồ Nhọ? 

Ðồ Nhoï (vỗ tay): 

- Hay lắm hậu sinh khả úy, khả úy! 

Ánh sáng lóe lên rồi từ từ mờ dần . . . 

Màn từ từ hạ. 

MÀN HAI, CẢNH BA.

Cái màn hình phía sau, nổi lên một ông trăng tròn xoe, có hình một chú Cuội đang ôm đầu ngồi dưới gốc cây đa. Tiếng ai hát xa xăm: 

Ánh trăng trắng ngà  
Có cây đa to  
Có thằng Cuội khờ  
Ôm một mối mơ.

Ánh trăng lại lóe lên rồi mờ dần. Ðèn từ từ tắt, có tiếng hát đáp véo von . . . Cuội vẫn buồn bã ngồi bó gối, ánh trăng lại từ từ to dần. Bóng cây đa cũng từ từ trông thấy rất rõ. Ðèn chớp tắt . . . Hằng Nga bước xuống từ một chiếc thang mây . . . 

Hằng Nga:

- Anh Cuội, anh Cuội ơi! 

Cuội (đứng bật dậy): 

- Anh đây, anh đây (dáng ngỡ ngàng). Em là Hằng? Hằng nào vậy, anh ở Mỹ, "first name" với " last name" nó cứ lộn tùng phèo. Nhiều Hằng lắm, em là Nga Hằng, Diệu Hằng? (dụi mắt). 

Hằng Nga (ngỡ ngàng): 

- Anh sao đổi tánh ghê đi, này nghe em hỏi này. Anh là Cuội Trời hay Cuội Ðất vậy? Ơ kìa, sao anh cứ đứng thộn ra như thế? Em là Hằng Nga, người tình của một thời, một thuở của anh này? 

Cuội (mừng rơn, điệu bộ giống như trẻ con): 

- Trời ơi, Hằng, Hằng Nga của anh. Sao em xuống trần thăm anh vậy? 

Hằng Nga: Nghe chú Ngưu Lang về nhắn, anh ở trần gian lăng nhăng gì đó, gặp "trouble" gì đó, nên em vội xuống với anh. (vẻ dịu dàng, tiến đến gần Cuội) 

Cuội (hoảng hốt né tránh): 

- Ðừng, đừng đụng đến anh, bụi trần bẩn lắm, nhơ nhớp lắm, nó đã vương vào da là nó chạy vào tim liền, vào cả hai tâm thất, biến máu đỏ thành máu đen liền. Rồi máu đen thấm lên cái đầu. Biến người thánh thiện thành kẻ tiểu nhân. Biến minh quân thành bạo chúa. Biến nhà văn thành tên xỏ lá. Biến cái cao thượng của nam nhi thành cái nhỏ nhen của phụ nhân. Biến hoa hồng tặng nữ giới, thành cái roi mây quất vào cái thân liễu yếu đào tơ! 

Hằng Nga (dáng thảng thốt): 

- Có vậy nữa sao? Sao bảo nơi đây là thiên đường của nữ giới mà, đàn bà là "first" mà. 

Cuội (giọng não nùng): 

- "First" cái con mẹ gì. "first" chịu đòn, ăn đòn thì có. Ở nhà, chồng đánh đến trụy thai, còn dẫn hàng xómï đến đánh tiếp, đánh ngay cả vào gia phả, vào gầm giường thì làm sao chịu nổi? 

Hằng Nga (hoảng hốt. Rồi bỗng như nhớ ra điều gì Hằng Nga rạng rỡ): 

- Anh nói gì mà nghe ghê sợ. Thái Thượng Lão Quân biết anh bị Virus trần gian nên có gửi thuốc giải cho anh . . . Uống đi anh, uống đi anh sẽ thành kẻ lương thiện liền. 

Cuội (mừng rỡ, chụp lấy thuốc tính uống, bỗng như nhớ ra điều gì, quẳng ngay lọ linh dược đi. Hằng Nga hoảng kinh, đèn chuyển từ màu xanh ra màu tái tím). 

Hằng Nga:

- Sao vậy anh, anh không muốn là người tử tế sao anh? 

Cuội (cười như mếu): 

- Anh cũng muốn hoàn lương lắm chớ, ngặt vì lệnh phạt của Thiên đình chưa hết hiệu lực, anh còn phải ở trần gian, anh còn phải giữ "job", anh còn phải viết văn, làm báo. Nếu anh trở thành người đàng hoàng làm sao anh viết văn được hở em? . . . Thôi về trời đi Hằng ơi. Ðáo hạn anh về. 

Hằng Nga khóc rống lên, bóng nàng mờ dần 

Lại có tiếng hát xa xăm: 

Cuội ơi, ta nói Cuội nghe  
Ở trên nhân thế làm chi.  
Những ai thích đùa  
Muốn lên cung trăng  
Cứ hỏi ông Ðiều cho mượn cái thang. 

Màn từ từ hạ. 

NGUYỄN THỊ NGỌC TÚ
 
Tờ Con Ong Việt -một tạp chí thông tin, thời sự, văn nghệ, trào phúng với những biếm họa rất tới của Ong Vò Ve, những câu rất "đôäc" của Ðồ Nho (chẳng hạn như câu "Phục thù, tối hạ thị văn chương" và "Nam tử hán, đại trượng phu. Hận thù sao phục trên 'mu' đàn bà?" khi nói tới việc Kiều Phong nhờ một tờ báo chửi -mà chủ nhiệm là một người đàn bà chuyên lôi đời riêng người khác ra bới móc, bêu riếu- để cậy đăng những bài không "văn chương" nhắm "phục thù" việc Võ Phiên bị Nguyên Tà Cúc phê bình không khen ngợi,) những bài trào phúng của chú Cuội, của các cô ong Kiều Nương Nguyễn Thị Ngọc Tú, Tôn Nữ Huyền Nga, cô Bống Phan Minh Lý ...- do một số cựu quân nhân thuộc quân đội Miền Nam chủ trương với sự tiếp sức rất cần thiết của những người bạn đời của họ. Thư từ, bài vở, mua báo...xin liên lạc về địa chỉ: 

1286 University Avenue., PMB 218, San Diego, CA 92103-3392.  
Ðiện thoại (619) 470-8754  
Số Fax: (619) 470-8754  
Số E-mail: conong@hotmail.com

Ðại diện: 

  • Virginia và Washington D.C.: Trường Vũ 7252 Arlington Blvd., Falls Church, VA 22042 Số điện thoại: (703) 641-0555 
  • Canada: Nguyên Vũ (416) 405-4479 
  • Na Uy: Phạm Mai Slettheivn 61 2H 4626 Kristiansand, Norway Số điện thoại: 3807-1275 
  • Pháp: Việt Vũ, Số diện thoại: 4926-0419 
(2) Những chữ bỏ đi này trong [...] đã được phép của Con Ong Việt. Và Người Mới mạn phép được bỏ đi vì rơi vào môät trong những trường hợp sau đây: hầu như đa số vì lý do riêng của Nguyễn Tà Cúc, trừ trường hợp duy nhất (2a) có thể gây ngộ nhâ.n đáng tiếc vì chỉ đăng vở kịch này mà không có những bài khác trong Con Ong Việt để độc giả hiểu tại sao lại có một vài chữ đó.