Gởi Kiều Phong
Đại hiệp giang hồ tệ thế
a
Sao không xách kiếm diệt quần
ma
Bênh thầy Võ Phiến, hù con
trẻ
Mượn đất Đào Nương, dập
ác bà
Ganh tị chàng Viên — vung
bút vấy
Học đòi Thằng Mõ — ngoác
mồm la
Kiều Phong! A Tỷ chào thua
đấy
Mã thượng chăng anh? Họa
“mã tà”!
Trạng Phét (Phila 17.12.99)
Buồn tênh lại
cười *
Gã Kiều Phong một thời vắng
bóng
Nay buồn tình hâm nóng cái
danh
Mượn trang báo chợ tung hoành
Giang hồ mưa máu gió tanh ngút
trời
Ôm mãi cái bình vôi văn học
Xuất chiêu ra đâm thọc Cúc
Tà
Rắp tâm dập liễu vùi hoa
Đời tư thiên hạ anh đà
bán rao!
Sánh Thằng Mõ ôi sao giống
vậy
Núp gầm giường mới thấy
nguồn cơn
Lại cùng với ả Đào Nương
Hiệp đồng ngôn ngữ văn
chương hàm hồ
Rửa sao sạch vết nhơ Văn
Bút
Nói ra càng thấy nhục dùm
anh
Ngồi buồn mà trách ông xanh
Khi vui muốn khóc, buồn tênh
lại cười
* Tên một mục do Kiều Phong
phụ trách trên tờ nhật
báo Độc Lập trước năm
1975 ở Sàigòn
Trạng Phét (Phila 19.12.99)
Can Cô Tà Cúc
Cậu "Cò"* mà đi rêu rao
Đậu phaœi cành "đào"** lộn
cổ xuống ao
Cô (Tà Cúc) ơi, cô vớt tôi
nao
Tôi có lòng nào cô hãy xáo
măng
Có xáo thì xáo nước trong
Đừng xáo nước đục, đau
lòng "cò" tôi.
*nghề cảnh sát của LTĐ
**bài KP LTĐ đăng trên báo
chửi của Đào Nương
Chí Tử (Little Saigon, Westminster,
CA)
Bỡn Bạn Kiều
Phong
Xuống núi* làm chi hỡi bạn
ta
Để mà lãnh trọn cái... quần
thoa
Quốc ca toan boœ, nhơ danh lính
Văn nghiệp đành tiêu, hổ
nghĩa nhà
Bênh bậy, tung đầy đòn hạ
cấp
Làm càn, hứng đuœ tiếng
dèm pha
Đợi gì mà lại không lên
núi?
(Xếp giáo quy hàng khách mặt
hoa)
*Lê Tất Điều thường tự
hào là "lên núi" không thèm giao hảo với quần hùng.
Đại Thạch (Huntington
Beach, CA)
CU LI VĂN NGHỆ
*Nhại bài "Mai Mốt Anh Về"
của Cao Tần .
Cao Tần là bút hiệu khi
làm thơ của Kiều Phong Lê Tất Điều.
*Những chỗ in ngả là của
Thủy Phượng Hoàng.
Mai mốt anh về có thằng túm
hỏi
Mày qua bên Mỹ học được
củ gì
Muốn biết tài nhau đưa ông
cây bút
Nói mày hay ông thượng đẳng
cu li
Ông viết tục chì hơn
Nguyễn Hữu Nhật
Ông vu khống kinh hơn
em Nguyên Hương
Ngày ngày phóng xe như thằng
phải gió
Đêm về nằm vùi tính chuyện
bất lương
Nghệ thuật viết bỗng
hóa trò chửi bậy
Thằng nào chửi nhiều,
thằng ấy? viết hay!
Tiêáng mẹ nay chỉ dùng chửi
đổng
Hay những đêm sầu ngậm
máu phun ai
Ông học được Mỹ đất
trời bát ngát
Nhưng lòng ông nhỏ hơn
que tăm
Nhiều đứa hồn nhiên giống
bầy trẻ nít
Còn riêng ông: rữa
nát đã nghìn năm
Bài học lớn từ khi đến
Mỹ
Là ngày đêm tự mãn huênh
hoang
Thù hận bọn làm thày*
ông lộ tẩy
Hận gấp nghìn lần khi chúng
đánh ông văng
Nếu mai mốt bỗng đổi đời
phen nữa
Ông anh hùng ông cứu được
thân ông
Ông sẽ mở ra một lò
cải tạo
Lùa chính ông vào học
tập yêu thương
Cuộc chiến cũ sẽ coi là
bài học
Múa may vào cũng chỉ
sống trăm năm
Ông sẽ viết với hoàn
toàn sự thực
Thắng vinh quang mà bại
cũng không hèn
Thủy Phượng Hoàng
*nhà văn Võ Phiến
KIỀU PHONG
(Nhại bài "Thư Quê Hương"
của Cao Tần)
(Những chữ in ngả là của
Thủy Phượng Hoàng)
Kiều Phong viết như tên
hề ốm nặng
Lòng tang thương sau mặt nạ
tươi cười
Son phấn qua loa, phủ
nghìn cay đắng
Mắt lệ đầy gượng múa
võ mà thôi
Ai chẳng biết Kiều Phong
tuyền bịa đặt
Tâm sài lang soi thấu cả
linh hồn
Gặp "can qua" không đánh
nổi bằng chữ
Thì viết chi dăm khẩu hiệu
buồn nôn?
Xin gửi Kiều Phong một tờ
giấy trắng
Để học khai tâm "chính
bản thanh nguyên"(1)
Rồi phải lúc "tàn sơn"
(3) và "thặng thủy" (3)
Không chúi đầu biết đến
chỉ mình riêng.
Thủy Phượng Hoàng
Chú Thích (dành riêng để giải
nghĩa cho Kiều Phong)
(1) Chính bản thanh nguyên:
Sửa gốc cho thẳng thì ngọn tất thẳng, làm nguồn cho trong
thì dòng nước tất trong. và
(3) Tàn sơn thặng thủy: Núi
sông thừa thãi; nghĩa bóng Cảnh tượng mất nước.
Hai định nghĩa này lấy ra
từ Hán Việt Từ Điển của học giả Đào Duy Anh.
CHÙM THƠ A TỶ
Tặng Kiều Phong
Bợ
Kiều xưa ở chốn lầu xanh
Kiều nay cố bợ cái vành
bình vôi
Đưa cần đu đủ lên môi
Phồng mang thổi, khiến mê
tơi ông thày
Bẩn
Võ công bẩn đến thế này
Bao nhiêu chiêu thức anh bày
cả ra
Trượng phu đấu với đờn
bà
Kiều Phong thua trí Cúc Tà
mới đau
Bôi
Nhìn anh mà thấy phát rầu
Đem Những Giọt Mực bôi nhàu
tuổi tên
Hết khi Phá Núi vang rền
Đêm Dài thăm thẳm sầu hoen
Một Đời
Bết
Quả là bết quá đi thôi
Trăm năm để một tiếng cười
hỡi anh
Theo chi cái ả thập thành
Để cho bại liệt thân danh
tốt Điều
A Tỷ
(Philadelphia) |